Chương 81

Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

16.410 chữ

17-12-2022

Edit: Vũ Hoàng

Beta: Ang Nguyễn

Lục Trạm xua xua tay, ngay lập tức hỏi: “Mọi người có chuyện gì sao?”

“Máy bay gặp rủi ro không may bị rơi, trong số tất cả các hành khác chỉ có năm người chúng tôi sống sót.” Trương Bạch Lĩnh liếc nhìn giáo viên Trần được ông chủ Lâm cõng trên lưng, từ tốn nói với cậu: “Tôi và Miểu Miểu là bạn thân của nhau, chúng tôi dự định cùng nhau đi du lịch đến nước E.

Không ngờ sẽ xảy ra sự việc như này.

Miểu Miểu bị thương ở chân, một mình tôi cũng không thể cõng cô ấy trên lưng.

Ông chủ Lâm thì vội vã muốn tìm nơi để trú ẩn, vì vậy ông ấy đã đề nghị đào một cái động tuyết và để lại một ít thức ăn cho Miểu Miểu ở trong động một mình.

Mọi người đều đi tìm vật tư, đợi cho đến khi chúng tôi tìm được đồ rồi thì buổi sáng ngày mai sẽ đến đón cô ấy.

Trương Bạch Lĩnh tức giận nói: “Để Miểu Miểu đang bị thương một mình trong băng tuyết, ai biết được cô ấy có thể sống đến ngày mai hay không?

Lục Trạm nghi ngờ: “Nhưng cách giải quyết của ông chủ Lâm cũng không tính là sai.

giáo viên Trần đang bị thương, đi lại không tiện, ở yên trong động tuyết chờ người đến cứu hộ là cách tốt nhất.” Khi gặp nạn ở núi tuyết, sợ nhất chính là gặp gió lạnh khiến nhiệt độ cơ thể giảm nghiêm trọng.

Thường nếu không thể tìm được nơi trú ẩn.

Tốt nhất là nên đào một động tuyết, ẩn mình trong động tuyết để tránh gió và cố gắng chịu đựng thì cơ hội được cứu sống càng cao.

Trong số năm người sống sót còn lại chỉ có ông chủ Lâm và phóng viên Tôn là thanh niên và tráng niên trong độ tuổi khỏe mạnh.

Việc vừa đi trong gió tuyết đã khó lại còn cõng thêm người trên lưng thì thật sự càng thêm gian nan.

“Hóa ra cậu và ông chủ Lâm đều là cùng một hạng người!” Trương Bạch Lĩnh đột nhiên nổi giận, hung tợn trừng mắt nhìn Lục Trạm: “Thương nhân đều là cùng một loại người, cái gì cũng chỉ quan trọng hóa đến lợi ích của chính bản thân.

Tôi còn nghĩ cậu là người tốt.”

Nói xong, Trương Bạch Lĩnh tức giận đi tới chỗ phóng viên Tôn, không thèm để ý đến Lục Trạm.

Phóng viên Tôn thì thầm điều gì đó với Trương Bạch Lĩnh.

Sắc mặt của Trương Bạch Lĩnh nhìn tốt hơn một chút.

Lục Trạm ngẩn người không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc này, phóng viên Tôn ngẩng đầu lên liếc cậu một cái, ánh mắt mơ hồ có chút thù địch.

Vào lúc này, trong tai vang lên một âm thanh máy móc: “Mức độ yêu thích của Trương Bạch Lĩnh giảm xuống -10 và mức độ yêu thích của phóng viên Tôn dành cho cậu là -5.

Xin lưu ý rằng nếu mức độ yêu thích của NPC quá thấp, sẽ xảy ra những sự kiện không thể lường trước được”.

Lục Trạm: ……? ? ? Chết tiệt! Trước đây còn không có nói bất cứ điều gì.

Sao lại trở thành bộ dạng này.

Lục Trạm chưa làm gì đã bị trừ mức độ yêu thích lại còn mất một thanh Snickers, Lục Trạm ủ rũ cụp đuôi quay trở về đoàn đội.

Ông Vũ tò mò hỏi: “Cậu nói gì với cô ấy vậy?”

Lục Trạm nói với bọn họ về đoạn đối thoại giữa hai người và lời nhắc của hệ thống, khó hiểu hỏi: “Tôi không có nói sai mà!”

Ông Vũ phân tích: “Có thể đó vốn là thiết lập tính cách của NPC? Tính cách của Trương Bạch Lĩnh vốn có thể là dễ giận? Hoặc có thể là Trương Bạch Lĩnh có thành kiến với cậu.”

Ôn Nhuận cảm thấy kì lạ nói: “Trương Bạch Lĩnh ghét bỏ cậu thì không nói, tại sao phóng viên Tôn lại có ác cảm với cậu?”

“Đúng vậy!” Lục Trạm đột nhiên phản ứng lại: “Tại sao phóng viên Tôn lại có thành kiến với tôi? Tôi chưa từng nói chuyện với anh ta.

Có phải vì tôi đẹp trai hơn anh ta không?”

Hạ Mính âm thầm trợn mắt: “Anh ta không phải coi cậu là tình địch đi?”

Bọn họ im lặng trong chốc lát, bốn mặt nhìn nhau, huống chi tình huống này có thể là sự thật.

Trong hành trình tiếp theo, mọi người đều tập trung quan sát Trương Bạch Lĩnh và phóng viên Tôn, nhận thấy phóng viên Tôn quả thực rất nhã nhặn với Trương Bạch Lĩnh.

Hai người họ phần lớn là cùng đi với nhau.

Một số người đều nhìn ra và không làm phiền hai người bọn họ.

Bởi vì trời ngày càng âm u, gió lạnh thổi càng lúc càng mạnh mọi người vẫn mang theo hành lý nặng nề, ông chủ Lâm sau khi cõng một hồi cũng không cõng nổi, liền đề nghị một lần nữa: “Tôi không thể cõng nổi nữa, nếu không thì hay là đặt cô ấy ở đây.

Đào một hang tuyết và để lại nhiều thức ăn.

Sẽ không có gì nguy hiểm.

Sau đêm nay hoặc nếu ngày mai tìm được cứu hộ, chúng tôi sẽ đến đón cô ấy ngay lập tức.”

Bác sĩ Vương quấn một chiếc khăn quàng cổ: “Con gái ở đây thật sự không an toàn.”

“Vậy ông đến cõng cô ấy đi?” Ông chủ Lâm lớn tiếng hỏi.

Bác sĩ Vương nghẹn một hồi, ông ta lại quấn khăn, không nói tiếp.

Cuối cùng, vẫn là phóng viên Tôn đứng lên hòa giải và tiếp tục cõng giáo viên Trần tiếp tục đi lên phía trước.

Nhưng thể chất của phóng viên Tôn kém hơn ông chủ Lâm rất nhiều.

Sau khi đi được một quãng đường khá xa phóng viên Tôn liền không chống đỡ được nữa.

Vì thế cậu liền đặt giáo viên Trần xuống và đứng một bên thở hổn hển

Ông chủ Lâm liền chế nhạo: “Không phải là thích thể hiện sao? Như thế nào lại không tiếp tục đi? Cứ kéo dài như thế này thì mọi người đều sẽ chết cóng ở đây.”

Phóng viên Tôn ngượng ngùng liếc nhìn Trương Bạch Lĩnh đang đỏ mặt, cuối cùng không nói gì.

Tự bản thân leo trên một ngọn núi tuyết đầy gió lạnh đã tiêu tốn rất nhiều thể lực, chưa kể đến lại còn phải cõng một người không hề nhẹ trên lưng.

“Quên đi! Các người không cõng thì tôi tự mình cõng!” Trương Bạch Lĩnh tức giận tiến lên, cúi người để cho giáo viên Trần nằm lên lưng của mình “Miểu Miểu, cậu nằm lên lưng tớ, để tớ cõng cậu đi tiếp!”

Nhưng bản thân cô vốn đã kiệt sức.

Trương Bạch Lĩnh loạng choạng đi chưa được mấy bước, ngược lại cả hai lại cùng ngã vào đống tuyết.

Giáo viên Trần ngồi dưới tuyết khẽ khóc nức nở, Trương Bạch Lĩnh mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Ôn Nhuận và nhóm của cậu.

“Mấy người có thể giúp tôi được không?”

Sau khi Trương Bạch Lĩnh nói xong, tai nghe của bốn người lại vang lên âm thanh máy móc: “Trương Bạch Lĩnh có vẻ như đang rất cần sự giúp đỡ.

Tiểu đội leo núi có đồng ý giúp đỡ không? Xin người chơi hãy lưu ý rằng mỗi lựa chọn đều liên quan đến việc người chơi có thể thuận lợi sống sót hay không.

Vui lòng thận trọng lựa chọn giúp hay là không giúp.

Hạ Mính vốn là một người có trái tim mềm yếu, mặc dù biết đó chỉ là diễn xuất nhưng những diễn viên này thật sự quá liều mạng, diễn xuất liền giống như thật.

Hạ Mính liền nhỏ giọng nói với ba người còn lại: “Hay là chúng ta đến giúp cô ấy đi?”

Ông Vũ cũng đồng ý, nhưng cô ấy lý trí hơn một chút và phân tích: “Nếu chúng ta giúp đỡ, liệu có làm tăng thêm mức độ yêu thích không?”

“Thử trước đi.” Ôn Nhuận cũng nghĩ như vậy, nói: “Tôi luôn cảm thấy một trong hai người bọn họ nhất định phải có liên quan đến.

Nếu theo như những kịch bản phim kinh dị thì một hai người bọn họ sẽ trở thành “ác linh” và sau đó sẽ quay lại báo thù những kẻ đã bỏ mặc không quan tâm đến sống chết của bọn họ.

Còn những người chịu giúp đỡ có lẽ sẽ có thể thoát chết.

Lục Trạm mặt ngẩn ra.

Chỉ nghe thấy Ôn Nhuận nói: “Lục Trạm, cậu trước tiên đi giúp đỡ họ, thử xem mức độ yêu thích có tăng lên ko?”

Lục Trạm liền đi qua đó đỡ Trần lão sư từ dưới đất lên, để cô ấy dựa lên lưng mình, nói: “Đi thôi.”

Giáo viên Trần lau nước mắt, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Sắc mặc của Trương Bạch Lĩnh liền có thêm chút khí sắc không còn tái nhợt như lúc nãy, gắt gao mà đi sát bên cạnh Lục Trạm.

Lúc này, Lục Trạm lại nghe thấy âm thanh máy móc nhắc nhở: “Trương Bạch Lĩnh mức độ yêu thích +1, giáo viên Trần là +5, và mức độ yêu thích của phóng viên Tôn dành cho bạn vẫn là -10.

Xin lưu ý rằng nếu mức độ yêu thích của NPC quá thấp, sẽ xảy ra những sự kiện không thể lường trước được.

Quả nhiên là như thế.

Lục Trạm lặng lẽ quay đầu lại và chớp mắt với Ôn Nhuận và những người khác, xác nhận suy đoán của họ là sự thật.

Trên hành trình tìm nơi trú ẩn, Ôn Nhuận, Ông Vũ và thậm chí cả Hạ Mính cũng thay phiên nhau cõng giáo viên Trần, nhưng ngoại trừ Lục Trạm là người đầu tiên giúp đỡ, thì sau đó bọn họ đều không có tăng lên mức độ yêu thích.

Bọn họ liền suy đoán rằng chỉ có người đầu tiên giúp đỡ thì NPC mới được tăng mức độ yêu thích.

Ngược lại, là Ôn Nhuận vừa đi vừa nói chuyện với bác sĩ Vương, nghe đối phương kể rất nhiều chuyện về người vợ quá cố của mình.

Ngoài ý muốn lại có thể tăng lên mức độ yêu thích của bác sĩ Vương.

Trời càng ngày càng tối, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng giảm xuống đáng kể, Ôn Nhuận đem giáo viên Trần buông xuống định nghỉ ngơi trong chốc lát.

Nhưng cậu lại nghe thấy bác sĩ Vương nhìn chằm chằm vào bầu trời và đột nhiên nói: “Sắp có một trận bão tuyết đến.

Chúng ta phải nhanh chóng tìm một nơi trú ẩn.”

Ôn Nhuận theo bản năng ngẩng lên nhìn bầu trời, nhưng thấy bầu trời phía tây bắc không có một đám mây.

Tục ngữ thường nói “Sáng trông đông nam, tối nhìn tây bắc.” Cũng có câu “mây từ Tây Bắc đến chẳng có điều lành, không phải nạn đá thì mưa bão.” Ôn Nhuận mặc dù không cố ý nghiên cứu hôm nay dự báo thời tiết như nào, nhưng cậu vẫn luôn ghi nhớ những câu tục ngữ này.

Những câu tục ngữ cổ này vẫn có thể được tin cậy trong việc dự báo thời tiết.

Trên bầu trời Tây Bắc lúc này không có mây, khả năng xảy ra bão tuyết là không cao, bác sĩ Vương làm sao có thể suy luận được trời sắp có tuyết?

Nói cách khác, tại sao bác sĩ lại nói dối và nói rằng có một trận bão tuyết đang đến?

Ôn Nhuận mang theo một ánh mắt dò xét nhìn về phía bác sĩ Vương sau khi nói xong đã thu gần hết cả khuôn mặt của mình vào chiếc khăn quàng cổ.

Ngay sau đó Ôn Nhuận đã biết được câu trả lời.

Ông chủ Lâm và phóng viên Tôn đã bắt đầu đào một hố tuyết tại chỗ.

Trời càng ngày càng tối, động tác đào tuyết của bọn họ lại càng nhanh hơn.

Sau khi đào xong hố tuyết, ông chủ Trần liền đến ôm giáo viên Trần.

Giáo viên Trần kéo cái chân bị thương của mình gian nan lùi về sau năn nỉ mà nói: “Đừng chôn tôi ở đây, cầu xin mọi người đừng bỏ tôi lại một mình…”

Ông chủ Lâm trầm mặc không trả lời mạnh mẽ cưỡng chế bế cô ấy lên, đưa cô ấy vào động tuyết vừa đào rồi vứt luôn chiếc ba lô của cô ấy vào đó.

Giáo viên Trần lại nhìn về phía Trương Bạch Lĩnh khóc thút thít: “Tiểu Mạn, tiểu Mạn… cậu đừng vứt bỏ tớ, tớ không muốn chết… cậu cứu..cứu ..tớ…”

Tuy nhiên, lần này Trương Bạch Lĩnh lại không lên tiếng nữa, thái độ im lặng một cách bất thường.

Hạ Mính không đành lòng nói: “Mọi người thật sự muốn ném cô ấy vào đây để cô ấy tự sinh tự diệt sao?”

“Nếu không bây giờ phải giải quyết thế nào, tất cả ở đây chịu chết à? Hay là cậu tới bế cô ấy à?”

Ông chủ Lâm chế nhạo: “Nếu mấy người không chịu nổi, mấy người có thể ở lại đây với cô ấy.

Chúng tôi đi trước.”

Hạ Mính nghẹn ngào, cô còn muốn nói gì nữa, nhưng âm thanh máy móc trong tai nghe đã nhắc nhở: “Người chơi hãy đến nơi trú ẩn càng sớm càng tốt.”

Sau khi đưa giáo viên Trần vào hang tuyết an toàn xong, ông chủ Lâm nói: “Đi nhanh thôi, bão tuyết ập đến sẽ rất tệ!”

Trương Bạch Lĩnh ngồi xổm trước hang tuyết và hứa với giáo viên Trần: “Miểu Miểu, cậu ở đấy cố gắng kiên trì chống đỡ, tớ hứa với cậu nhất định sẽ tìm một đội cứu hộ để giải cứu cậu.”

Giáo viên Trần lắc đầu, liều mạng mà nắm lấy tay của Trương Bạch Lĩnh, liên tục gọi tên của Trương Bạch Lĩnh, trong giọng nói tràn ngập sự cầu xin.

Nhưng Trương Bạch Lĩnh chỉ rưng rưng nước mắt mà bỏ từng ngón tay đang cố bám víu để cầu xin chút hy vọng của giáo viên Trần ra, nhanh chóng chạy đi bắt kịp nhóm người của ông chủ Lâm.

Điều cuối cùng mà Ôn Nhuận nhìn thấy là chính là giáo viên Trần đang cuộn tròn trong chiếc áo khoác màu trắng phủ xuống nền tuyết.

Như thể cô ấy và nền tuyết trắng đã hòa làm một.

Không phải cõng trên lưng một người bị thương, hành động của cả hai đội nhanh hơn rất nhiều.

Cuối cùng, trước khi bầu trời tối hẳn, mọi người đã tìm thấy được nơi trú ẩn mà bác sĩ Vương kể.

Nơi trú ẩn là một ngôi nhà gỗ nhỏ phủ đầy tuyết, không quá lớn nhưng trông khá kiên cố.

Ít nhất giúp họ có thể tránh được gió và tuyết.

Nếu chịu được cái rét lạnh khi đêm xuống thì ban ngày sẽ tốt hơn rất nhiều.

Một nhóm người bước vào căn nhà gỗ, bên trong đã tối om.

Cũng không hơn bên ngoài là bao, nhưng dù sao cũng không có gió.

Ông chủ Lâm tìm thấy một cái bếp than và một bó củi trong góc, nhưng ông không tìm thấy một dụng cụ để đánh lửa.

Ông Vũ lặng lẽ lấy ra một ít cồn rắn bỏ vào bếp than để đốt, rồi yêu cầu bọn họ bỏ củi vào.

Củi bắt đầu cháy, tám người ngồi xung quanh chậu than để sưởi ấm.

Bác sĩ Vương hong hong hai tay của mình bên chậu than, thở dài một hơi thật thoải mái, sau đó từ chiếc ba lô du lịch phía sau lấy ra vài mẩu bánh mì và đặt bên cạnh chậu than đang cháy.

“Tình hình bây giờ rất đặc biệt, để đảm bảo rằng mỗi một người trong chúng ta có thể sống đến lúc chờ đội cứu hộ tới cứu.

Tốt nhất là mọi người hãy dồn thức ăn lại và chia đều cho tất cả.

Tôi ở đây vẫn còn một ít bánh mì.

Đôi mắt già nua của ông ta quét qua mọi người rồi lại cúi đầu xuống loay hoay với đống củi trong chậu than.

“Đây là tất cả thức ăn của tôi.” Ông chủ Lâm đặt thức ăn của mình cùng với bánh mì của bác sĩ Vương.

Có người dẫn đầu sau đấy phóng viên Tôn và Trương Bạch Lĩnh cũng nhanh chóng giao ra thức ăn còn lại của mình.

Sau đó bốn người bọn họ đều nhìn Ôn Nhuận và cả nhóm với ánh mắt sáng ngời như nhìn thấy một miếng mồi ngon béo bở.

Ôn Nhuận nhanh chóng nháy mắt với ba người còn lại, lấy ra hai cây xúc xích giăm bông cùng một gói mì ăn liền, ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ còn lại có mấy cái này.”

Lục Trạm, Ông Vũ và Hạ Mính cũng lấy ra một chút đồ ăn.

Thức ăn không nhiều được chất đống bên cạnh chậu than, bác sĩ Vương cười và nói: “Tôi sẽ giữ những thứ này trong thời gian này.

Mọi người hãy ghi chép thật tốt về lượng thức ăn và phân bố đều trong tương lai.”

Nói xong, bác sĩ Vương lấy một phần thức ăn để chia cho mọi người ăn tối.

Miễn cưỡng ăn gọi là no bụng, mấy người ngồi xung quanh chậu than và trò chuyện.

Từ cuộc nói chuyện phiếm, nhóm người Ôn Nhuận cũng biết thêm thông tin của một vài người.

Ví dụ như ông chủ Lâm là chủ mỏ than và gia đình rất giàu có, bác sĩ Vương là bác sĩ ngoại khoa, ông đã về hưu và thường xuyên đi du lịch cùng vợ.

Kết quả là vợ ông đã qua đời trong vụ tai nạn máy bay và phóng viên Tôn là đang trong kì nghỉ đông đi du lịch để thư giãn.

Trương Bạch Lĩnh hiếm khi nói chuyện với mọi người, cô vẫn luôn quấn chặt mình trong một chiếc chăn lớn.

Mặc dù vậy là vậy Trương Bạch Lĩnh vẫn không ngừng run rẩy.

Bác sĩ Vương là một ông già nói nhiều và hóm hỉnh, ông ấy có thể dễ dàng kiểm soát bầu không khí trong một cuộc trò chuyện.

Mọi người đều không ngủ được trong đêm đông lạnh giá, nên bác sĩ Vương đề nghị: “Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện xưa…”

Thấy không có ai phản đối, bác sĩ Vương bắt đầu chậm rãi nói.

“Trước đây từng có một đội leo núi.

Không may cả đội gặp tai nạn chỉ còn lại hai người.

Một người bị thương.

Người còn lại thì lại ăn hết thức ăn còn sót lại mà không chia cho người bị thương chỉ vì để tồn tại không muốn chết đói.

Sau đó, người bị thương chết đói.

Người còn sống đã đem cái người bị thương đi chôn.

Chôn rồi, nhưng mỗi ngày khi cái người còn sống kia tỉnh lại đều thấy cái xác chết nằm ngay cạnh mình.

Và cứ thế mà lặp lại vòng tuần hoàn chôn..lại xuất hiện…lại chôn…lại.xuất.hiện…lại chôn… “

Giọng ông già trầm và mất tiếng khiến câu chuyện càng rùng rợn trong đêm đông lạnh giá này.

“Sau này xảy ra chuyện gì?” Lục Trạm nuốt nước bọt, run rẩy hỏi.

“Sau này?” Bác sĩ Vương cười đầy ẩn ý: ​​“Không có sau này, câu chuyện xưa kết thúc ở đây.”

“…” Lục Trạm không nhịn được ghé sát Ôn Nhuận, đến gần cậu nói nhỏ: “Tôi nghĩ bọn họ đang trêu đùa chúng ta.”

Những màn biểu diễn của nhóm diễn viên quần chúng này thực sự rất đáng sợ! ! !

Ôn Nhuận an ủi vỗ vỗ cậu, nhìn sắc mặt những người khác, quả nhiên đều giống Lục Trạm.

Nhưng từ khi phát hiện ra lời nói dối của bác sĩ Vương, liền mang theo tâm lý đề phòng ông ta.

Bởi vậy nên khi nghe câu chuyện xưa kia, cậu không cảm thấy sợ hãi mà thay vào đó cậu tự hỏi mục đích kể chuyện của ông ta là gì.

Bác sĩ Vương nói dối rằng có một trận bão tuyết sắp đến và muốn buộc mọi người từ bỏ giáo viên Trần.

Bây giờ ông ta lại kể một câu chuyện kinh dị khác về đội leo núi là để cảnh cáo những người khác không nên vọng tưởng độc chiếm thức ăn? Hay đây thực sự là một gợi ý do ekip chương trình đưa ra?

Ôn Nhuận đang suy nghĩ miên man, lại nghe thấy Trương Bạch Lĩnh đột nhiên nói: “Tôi muốn ra ngoài đi vệ sinh”

Phóng viên Tôn nghe thấy thế nói: “Một người đi khả năng có thể gặp nguy hiểm, để tôi đưa cô đi.”

Nói xong cả hai cùng nhau đi ra khỏi nhà.

Tác giả có chuyện muốn nói: Ôn Nhuận: Tôi đây sẽ không giao đồ ăn, tự mình có bản lĩnh biết giấu đồ ăn giấu trong áo, vì cái gì phải giao cho mọi người cùng ăn..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!